Lúc này, Diệp Kinh Hồng đang đánh giá chiếc xe trượt tuyết ngay trước mặt, tâm tính lúc này không biết nên hình dung như thế nào mới được. hắn vốn tưởng là bản thân đã tạo ra cách ứng phó thỏa đáng nhất, nhưng kết quả đã chúng minh hắn vẫn còn thua xa. Hắn của lúc đó chỉ nghĩ làm sao để kết hợp những điều kiện có hạn để xử lý vấn đề này nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc phá vỡ sự hạn chế của điều kiện để thử tạo ra cách ứng phó hoàn hảo hơn.
Đương nhiên hắn biết loại chuyện này không phải ai cũng làm được. ví dụ như sau khi đánh giá thì đến hiện tại hắn vẫn chưa hiểu cái thứ gọi là ‘xe trượt tuyết’ này làm cách nào có thể di chuyển nhanh trên đống tuyết nhưng lại không bị lún xuống đó. Nhưng cũng bởi vì thứ đồ này là do thủ lĩnh của bọn hắn làm ra, bởi vậy nên hắn lại cảm thấy hợp lý. Dù sao thì hắn đã sớm bội phục sát đất đối với thủ lĩnh của bọn hắn từ sớm, trên cơ bản thì dù cho thủ lĩnh có thể làm ra cái gì thì hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhất thời, ánh mắt mà Diệp Kinh Hồng nhìn Chu Tự ngoài sùng bái ra thì cũng chỉ có sùng bái. Nhưng việc cần làm hắn cũng không quên, hắn nhanh chóng gọi người đến giúp đỡ dỡ hàng xuống.